Pair of Vintage Old School Fru

Đồ ngốc!!!

( Nhẹ như thế, em bước vào tim tôi)

- VŨ, CẬU CÓ ĐỂ YÊN CHO TÔI NGỦ KHÔNG HẢ?!?

Tôi thức dậy với tiếng hét như thế sau khi đã vô cùng kiềm chế vì bị cậu bạn hàng xóm tra tấn lỗ tai. Một ngày chủ nhật thích hợp cho việc ngủ nướng như thế này mà lại bị đánh thức.

Tôi lao thẳng ra ngoài hiên. Cậu ta đang ngồi ở hiên nhà bên cạnh ôm cây đàn ghi-ta gào rú. Tôi tiện tay rút chiếc dép dưới chân phi sang với một tốc độ không ngờ.

"Binh"

Rốt cuộc không gian cũng trở lại im lặng. Cậu ta sau khi bàng hoàng nhận ra sự việc, nhìn tôi chằm chằm, gào lên:

- Đồ ngốc, cậu làm gì thế hả?

- Ai bảo mi dám làm dán đoạn giấc ngủ của bản cô nương- Tôi phủi tay.

- Giờ này còn ngủ cái gì nữa.

- Hứ, ngươi không biết hôm qua ta đã thức khuya học bài sao?

- Ta mặc kệ. Đồ ngốc kia, Ngươi có biết thưởng thức nghệ thuật không vậy? Bài hát tâm đắc của ta. Cứ đà này thì ngươi thi cử cái gì chứ?

- Hứ, ta...

- Hừ, ngươi....

Vậy là một ngày chủ nhật khu phố nhỏ thanh bình bị đánh thức bởi tiếng chí chóe của đôi bạn hàng xóm.

Vâng, cậu bạn hàng xóm của tôi, Vũ. Gia đình cậu ấy chuyển về sống cạnh nhà tôi 3 năm trước, khi tôi bắt đầu thi lên cấp ba. Thời gian đầu, tôi không thích cậu bạn này lắm vì gương mặt lạnh và ánh mắt dường như thờ ơ với mọi thứ của cậu ta. Nhưng vào một buổi chiều mưa, âm nhạc đã kéo chúng tôi lại gần nhau hơn khi trùng hợp là cả hai cùng chơi bản nhạc " Kiss the rain". Nghe thấy những nốt nhạc đồng điệu một cách kì lạ, tôi bước ra ngoài hiên, Vũ cũng vừa bước ra từ phòng của cậu ấy. Hai người nhìn nhau thật lâu rồi cùng bật cười. Nụ cười của cậu ấy rất ấm áp, không như những gì tôi từng tưởng tượng. Vũ chơi giỏi hầu hết các loại nhạc cụ, hát hay và cũng giỏi sáng tác nhạc. Tôi thì chỉ thành thạo piano và ghi- ta. Cả hai đều có đam mê với âm nhạc. Tôi tham gia rất nhiều những cuộc thi còn cậu ấy thì lại không. Vũ có một góc tâm hồn âm nhạc đẹp kì diệu nhưng có lẽ không muốn đem nó ra trưng bày mà chỉ muốn ngày ngày những giai điệu ấy quấn quanh khu phố.

Tuy tôi tham gia nhiều cuộc thi nhưng lại có một nhược điểm lớn mà không sao khắc phục được. khi tham gia bất cứ cuộc thi nào, ban đầu thì tự tin nhưng càng vào vòng trong thì lại càng run, tới mức không thể làm được gì nữa. Tôi đang chuẩn bị cho vòng cuối của một cuộc thi. Chỉ sợ lịch sử lặp lại như bao lần vẫn thế. Tôi ghét sự nhu nhược của chính mình. Đây là một cuộc thi quan trọng, chính vì vậy điều đó không được phép lặp lại. Thời gian càng rút ngắn tôi lại càng chăm chỉ hơn. Và Vũ luôn bên cạnh tôi.

* * *

Chiều tối, tôi sang nhà Vũ chơi. Chính xác là bật từ hiên nhà tôi sang hiên nhà cậu ấy. Vào phòng, tôi nghe tiếng nước chảy, chắc Vũ đang tắm.

- Chẹp, cái phòng của cậu ta này. Đúng là của giống người.

Tôi vừa thu dọn mấy quyển sách vứt ngổn ngang dưới sàn vừa than thở. Phòng của Vũ y hệt như tính cách cậu, lộn xộn và không quy tắc.

Đặt mấy quyển sách lên bàn, tôi thấy quyển sáng tác nhạc của Vũ đang mở. Tôi định gấp vào cất đi cho cậu nhưng vì tò mò nên bỏ ra xem. Nhấc cây đàn lên đánh thử, giai điệu này quen nhỉ? A, tôi nhớ ra rồi, là bài hát cậu ta chơi để hành hạ giấc ngủ của tôi. Vũ bảo đây là bài hát tâm đắc của cậu? Để xem nó hay thế nào?

Tôi chơi đàn, cũng nhẩm theo lời ca trong đó. Dịu dàng và đằm thắm. Bài ca giống như lời tỏ tình của một chàng trai yêu một cô nhóc ngốc ngếch, bướng bỉnh. Tình yêu âm thầm mà sâu sắc nhưng lại không dám thổ lộ chỉ dám để nó vào một bài ca không tên. Một anh chàng ngốc. Là anh ngốc vì không dám nói cho cô gái nghe tình cảm của mình hay cô gái kia ngốc vì không nhận ra thứ tình cảm lớn lao này. Hoặc là cả hai. Bài hát khi kết thúc nhẹ nhàng để lại trong trái tim người nghe chút vui vui, đôi khi là sự tiếc nuối và là một nỗi buồn man mác giống như cơn gió khẽ thoảng qua. Là một bài hát rất hay.

Tôi dựng lại cây đàn, vội gấp quyển sách để vào bàn nhưng cũng kịp nhận ra dòng chữ cuối khuông nhạc: " Tặng cô gái ngốc của tôi, Mix"

Tôi đặt quyển sách lên bàn rồi ngồi yên vị ở một góc giường. Gì vậy nhỉ? Mix? Cô gái ngốc của tôi? Cái tên này có người yêu rồi sao? Thì ra bài hát này không sáng tác một cách ngẫu nhiên, nó vốn có chủ rồi. Chủ nhân bài hát cũng chính là chủ nhân trái tim Vũ. Đó là lí do tại sao Vũ nói đó là bài hát "tâm đắc"? Ha, có người yêu mà dám giấu mình, chốc phải chêu cho cậu ta quê chết mới được, hahaha...Sao nụ cười của tôi lại đặc quánh và đắng ngắt thế này. Chết tiệt , đồ Vũ chết giẫm. Cái quái gì đang diễn ra trong đầu tôi thế này. Trái tim tôi đang trào lên một thứ gì đó,đau, nhói!

- Xuân, nghĩ gì mà tập trung vậy? Ăn không?

Vũ không biết từ khi nào bước ra chìa trước mặt tôi hai chiếc kẹo gừng quen thuộc của cậu. Tôi cười:

- Thôi, hôm nay, tớ không ăn.

- Sao??! Hôm nay ốm à? Mọi lần chẳng phải cậu ăn cật lực lắm sao?

Tự nhiên, tôi không sao cãi đùa lại Vũ như mọi lần được, chỉ cười. Vũ nhìn tôi nhăn mặt :

- Đừng cười. Trông... tệ lắm!

Tôi trông tệlắm sao? Haizzz tôi đang làm sao thế này, xốc lại tinh thần thôi.

- Này hôm nay bản cô nương muốn hiền cho có tí thục nữ mà mi dám tỏ thái độ ấy sao?- Tôi đứng dậy hét vào mặt Vũ.

- Ha., thục nữ.. hahaha....cho tôi xin đi bà chằn... ha...cậu mà làm thục nữ được thì tôi....đi chuyển giới....hahaha...- Vũ ôm bụng cười ngặt nghẽo như xem hài Sac-lô.

Tôi lại đùa với Vũ như ngày nào cũng thế nhưng hai nụ cười của chúng tôi khác nhau.

* * *

- Này, tập trung vào. Chơi nhạc chẳng có hồn gì cả. Đồ ngốc.

Không biết đây là lần thứ mấy Vũ nhắc nhở tôi trong buổi tối ngày hôm nay.

- Đừng lo nữa. Lần này nhất định cậu sẽ làm được mà.- Vũ động viên tôi, chắc cậu nghĩ tôi đang lo lắng cho cuộc thi nhưng tôi thì...."Tặng cô gái ngốc của tôi, Mix".....đó là tất cả những thứ trong đầu tôi bây giờ.

Tôi tiếp tục đánh đàn nhưng đầu óc cứ ở đâu đâu.

- Này, ngốc. Tớ gọi cậu mấy lần rồi đấy. CẬU CỨ NHƯ THẾ NÀY THÌ THI CỬ GÌ ??? - Vũ đột nhiên to tiếng với tôi.

Tôi ngạc nhiên, đứng bật dậy:

- Thi hay không LÀ VIỆC CỦA TÔI. KHÔNG CẦN CẬU QUAN TÂM. ĐI MÀ LO CHO NGƯỜI YÊU CỦA CẬU ẤY!!!

Tôi đùng đùng bỏ về. Vũ kéo tôi lại:

- Cậu nói cái gì vậy? Bỏ cái tính trẻ con ấy đi, ngốc ạ.

- Tôi cứ trẻ con thế đấy.Thì sao nào? Không liên quan đến cậu- Phan Hoàng Vũ.

Tôi nói như vậy rồi đi thẳng luôn. Tôi không cần sự quan tâm thừa thãi của cậu. Đồ Vũ chết tiệt.

Thế là chúng tôi giận nhau. Đúng hơn là tôi giận Vũ.

* * *

Thời gian trôi nhanh thật. Thoát cái đã đến ngày thi. Tôi ngồi ăn sáng mà không yên tâm chút nào.Tôi và Vũ vẫn giận nhau từ hôm ấy.Thỉnh thoảng gặp nhau, Vũ muốn nói gì đó nhưng tôi bỏ đi trước.

- Xuân, xe đến rồi. Chuẩn bị xong chưa con.- Mẹ ở ngoài đột nhiên gọi với vào.

- Dạ. - Tôi chạy lên hiên lấy hộp đựng đàn xuống. Vừa nãy đứng hóng gió mà để quên mất.

* * *

Sắp đến lượt tôi rồi! Tôi đứng ở bên cánh gà mà run khinh khủng. Tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Đừng có vô dụng như thế, tôi tự mắng mình.

Tôi mở hộp đàn ra xem lại. Một hương thơm nhè nhẹ bay ra. Một mùi hương rất quen. Hình như là mùi gừng, là mùi kẹo gừng. Nó bất chợt làm tôi nhớ đến một người. Ồ trong hộp có một tờ giấy, tôi vội mở ra xem:

"Đừng để nỗi sợ hãi đánh gục! Hãy kiên nhẫn bạn nhất định sẽ thành công.

Người vô danh"

Người vô danh gì chứ! Cậu cứ nghĩ tôi không nhận ra nét chữ ngệch ngoạc của cậu ấy nhỉ. Và hương gừng luôn bao quanh cậu nữa, Vũ.

- Cậu là đồ ngốc! - Tôi tự cười vì sự ấu trĩ của Vũ và đột nhiên nhận ra đây là lần đầu tiên tôi gọi Vũ là đồ ngốc như thế bởi lâu nay chỉ có Vũ luôn cứ mở miệng ra là gọi tôi đồ ngốc này đồ ngốc nọ. Cậu ấy thì không ngốc chắc. Cái chữ " người vô danh" đáng lẽ phải là "Ho.v" mới đúng, viết tắt vủa Hoàng Vũ, kiểu kí tên quen thuộc của cậu ấy. Ha, mà....khoan đã, cách viết tắt này...Mix- không phải viết tắt cái tên độc đáo của tôi hay sao, Mi Xuân. Và "tặng cô gái ngốc của tôi nữa",chẳng phải Vũ luôn gọi tôi là đồ ngốc đấy thôi. Chẳng lẽ bài hát đó tặng tôi. Chẳng lẽ Vũ....

* * *

Chiều, tôi thi về. Vào nhà chưa kịp nói gì với bố mẹ vội chạy lên hiên. Vũ đang ngồi bên đó với thái độ trầm ngâm. Nhìn thấy vẻ mặt ủ dột của tôi, Vũ an ủi:

- Không sao, đừng buồn. Mất cơ hội này còn cơ hội khác mà.

Tội đột nhiên lộ rõ vẻ mặt gian xảo của mình, cười tươi, hét lên với Vũ:

- ĐỒ NGỐC. Cậu là đồ ngốc.

Tôi chìa tờ giấy ra trước mặt Vũ:

- Cám ơn cậu. Nhờ nó tớ đã thi rất tốt.

Vũ cười, gãi đầu gãi tai. Cậu ấy cũng biết đỏ mặt ư?

- À còn việc này nữa.

Tôi lấy cây đàn ra dạo lại đoạn điệp khúc bài hát Vũ viết.

- "Em, cô gái ngốc bướng bỉnh

Tôi gặp em vào một chiều mưa cuối thu

Đôi mắt em cười đẹp và sâu biết mấy

Long lanh như làm nước mùa thu

Em ngốc nên có biết rằng

Tôi yêu em từ khi ấy

Em vẫn ngày ngày bên tôi, vô tư vui đùa

Này ngốc,

Một lần thôi hãy quay đầu lại

Để thấy đôi mắt tôi luôn nhìn về phía em

Hỡi bông hoa bé nhỏ duy nhất của đời tôi."

Tôi ngừng lại quay đầu về phía Vũ:

- Có phải cậu luôn nhìn về phía tớ không?

Vũ vẫn bàng hoàng không biết tại sao tôi lại biết bài hát đó cậu viết cho tôi:

- Sao cậu lại...

- Ừ tớ đã xem nó vào hôm tớ và cậu cãi nhau. Kiểu tỏ tình này thật lãng xẹt.

Tôi để ý mặt Vũ ngày càng đỏ gay đỏ gắt.

- Sao, giờ trả lời đi, có phải cậu luôn nhìn về phía tớ không?

Tôi hỏi Vũ, dồn cậu đến đường cùng luôn. Giờ tôi mới phát hiện, Vũ đỏ mặt rất dễ thương.

- Kìa trả lời đi chứ. - Tôi nhìn Vũ chằm chằm.

Vũ không biết giấu mặt vào đâu hét lên với tôi:

- Cậu là đồ ngốc!

Ừ ,tớ ngốc, cậu cũng vậy!!!


Hết


Tải Nhiều Nhất:
U-ON
1|416
Designed By